Làm sao để thôi trì hoãn?

————————————————————–

Shana Tiang

“Đây cũng là những gì mà tôi đã trải qua.

Dù tôi luôn đề ra những mục tiêu và phương hướng cho riêng mình, nhưng dường như vẫn luôn thiếu một điều gì đó. Tôi thường chơi games và xem TV cả ngày hoặc ngồi ì ra, thay vì làm một điều gì đó có ích. Dù cảm thấy rất tội lỗi về sự lười biếng của mình nhưng nó cũng không đủ để chấm dứt sự trì trệ của tôi.

 

Hiện tại, tôi không còn thói quen ngồi ì ra và xem TV cả ngày nữa. Tôi tận dụng từng giây từng phút để hoàn thành mục tiêu của mình.

 

Tôi chỉ mất sáu tháng để thay đổi được thói quen của mình. Những gì bạn cần là một động lực và điều thúc đẩy động lực chính là sự đam mê. Bạn cần phải thật đam mê với ước mơ của mình trước đã. Chúng ta ai cũng thường có nhiều ước mơ, nhưng chính xác ước mơ của bạn là gì? Bạn có đề ra những mục tiêu rõ ràng mà bạn muốn đạt được không?

 

Câu hỏi lớn nhất là, bạn khao khát điều đó như thế nào?

 

Đó là câu hỏi mà chính tôi cũng không có câu trả lời cho bản thân. Tôi muốn đạt được ước mơ của mình, nhưng… tới mức nào? Liệu nó có lớn hơn sự sung sướng, thoải mái khi được nghỉ ngơi, cuộn mình trong chăn êm nệm ấm, tận hưởng những thú vui vặt vãnh. Dù tôi không muốn thừa nhận, câu trả lời có lẽ là “Không”.

 

Thay vì chìm đắm trong những cuốn sách self-help (mà tôi cũng quá lười để đọc) và những câu nói tích cực thường thấy, hoặc ngay lập tức bắt tay vào việc, tôi bắt đầu một cách hết sức đơn giản: tập trung vào mục tiêu của mình. Trong đầu, tôi liên tục vạch ra những câu hỏi, rằng: “Liệu tôi có thực sự mong muốn nó không”. Tôi cũng tự tưởng tượng ra cái viễn cảnh xấu nhất có thể: “Đời tôi sẽ như thế nào nếu tôi không làm được gì nên chuyện? Dù tôi tin rằng bản thân mình thật sự có tài, điều gì sẽ xảy ra nếu những tài năng đó bị lãng phí? Liệu tôi sẽ kết thúc cuộc đời mình một cách vô danh, không có những thành tựu mà người khác phải ngưỡng mộ”. Viễn cảnh đó thật sự  đã khiến tôi sợ hãi, và tận bây giờ vẫn thế. Đúng vậy, “Nỗi sợ hãi là động lực to lớn nhất”. 

Từ khoảnh khắc mà tôi nhận ra những viễn cảnh ấy thật sự đáng sợ, nó không ngừng hiện diện trong tâm trí tôi. Viễn cảnh ấy lớn dần, lớn tới mức trở thành một nỗi cấp thiết khiến tôi phải bắt tay vào hành động, ngay lập tức. Nó trở thành một nguồn động lực to lớn cho tôi. Tôi có thể dành ra tám tiếng mỗi ngày để suy nghĩ, tự vấn bản thân, và lấy cảm hứng, động lực để bắt tay vào công việc “thật sự”. Ban đầu, động lực có thể nhanh chóng phai dần và tôi dễ dàng trở nên lười biếng khi chỉ mới làm việc năng suất được một chút. Nhưng những viễn cảnh, những nỗi sợ ấy chưa bao giờ rời khỏi tâm trí tôi, và nó sẽ luôn là nguồn động lực cho tôi. Dần dần, nó dường như không còn khó khăn để có thể làm việc năng suất với đầy cảm hứng nữa. Giờ đây tôi cảm tưởng như tôi có thể tận dụng hiệu quả từng phút trong ngày vậy.

Nhìn lại chính tôi của sáu tháng trước, tôi nhận ra rằng tôi thật sự không có gì khác. Tôi vẫn mệt mỏi, vẫn luôn muốn được thư giãn và ghiền chơi games, nhưng những điều đó dường như không còn quan trọng với mục tiêu của tôi nữa. 

 

Hãy vẽ ra viễn cảnh xấu nhất trong tâm trí của bạn. Bạn cảm thấy thế nào nếu chúng ta bỗng dưng biến mất trong khi ta vẫn sống một cách thiếu đi ý chí và kỉ luật? Nếu bạn miêu tả bản thân như một người thất bại, hãy nói rằng bạn căm ghét sự trì trệ của bản thân. Cách duy nhất để thoát khỏi điều đó là hãy bắt tay vào học. Mỗi giây mỗi phút bạn cố gắng trở thành một con người khác bạn hiện tại là bạn đang càng gần hơn đến hình mẫu mà bạn muốn hướng tới. Ý chí của chúng ta rất mạnh mẽ và nó có thể đưa ta đến bất kì đâu. Tôi đảm bảo với bạn rằng nếu khát vọng của bạn đủ lớn, bạn sẽ làm được. Điều đầu tiên chỉ là nhận ra: bạn khao khát điều đó như thế nào?”

Link: https://www.quora.com/Whats-an-efficient-way-to-overcome-procrastination

Học ngay tại: https://lecttr.com/

Comments to: How do smart students study? (p3) – Motivation